LÃNG MẠN MÙA XUÂN
Những chiếc lá rung nhẹ, trong thoảng gió ban mai, chút hơi sương còn đọng lại sau một đêm thức dậy. Ánh nắng xuân đã xua đi cái không khí lạnh lạnh của một buổi sáng mai. Thức giấc. Gió xuân đã về ngập ngàn mọi nẻo đường. À, mùa xuân đã đến rồi đây.
Cũng vẫn những làn gió, nhưng gió mùa xuân sao xao động, và thầm thì như những lời tỏ tình dễ thương. Gió mang theo hơi ấm, nhưng nó cũng mang theo cả bụi bặm. Gió chung đường và gió cũng chia đôi đường. Gió làm sạch những cát bụi và gió cũng mang theo cát bụi. Gió xoá nhào những dất vết và gió cũng để lại những dấu vết. Gió đưa xuân về để ngập tràn những sum họp và cũng để vội vàng những chia ly. Mất mát khi mùa xuân về, vội vàng khi chiều xuân ra đi. Như một tấu khúc giao ca của đất trời. Lòng người rộn rã trong nồng ấm của tiết xuân. Gặp gỡ nhau trên những con đường xuôi ngược, ngước nhìn nhau qua những cái khẩu trang, qua những cặp kính che nắng bụi. Tâm hồn vẫn thấy phơi phới trong những tà áo mới khoe xuân. Ríu rít tiếng trẻ gọi nhau về mừng tuổi ông bà để được lì xì. Vang xa những nhạc khúc xuân mùa. Thấp thoáng bóng dáng của những tà áo mới thướt tha. Ruộng lúa non xanh bỗng thở hơi ấm mượt mà qua những căn nhà cuối xóm.
Ai có thể cầm nổi xúc cảm trước thềm xuân. Chuyện vui buồn của một năm đã qua, niềm hy vọng của một năm đang đến. Con người thật lạ lùng, cứ phải: “ Tức cảnh sinh tình”, như thể cứ gió mùa xuân mới có những cảm hứng lên cao độ. Để rồi lòng nhẹ nhõm lâng lâng, như gã say trong chếch choáng men nồng khi nâng ly rượi uống cạn để chào xuân.
Lm Giacobe Tạ Chúc