Lạy Ngài, xin cứu giúp tôi (Mt 15, 25).
Đó là lời kêu xin của một người mẹ. Con gái bà đang lâm trọng bệnh, bà van xin, khẩn nài và dường như tuyệt vọng. Các môn đệ không đếm xỉa gì đến. Chúa Giê-su như lạnh lùng và như không hay biết. Người phụ nữ thuộc miền đất dân ngoại, vẫn mãi khẩn cầu với Chúa Giê-su. Điều mà bà mong mỏi là con gái mình được cứu sống.
Có một câu chuyện thật đã xảy ra, vào tháng 12 năm 1987 một trận động đất kinh hoàng đã xảy ra tại Armênia, đã cướp đi sinh mạng hàng ngàn người, trong số những người bị chôn vùi trong đống đổ nát có mẹ con bà Suzanna may mắn nằm gọn trong một khoảng trống của những bức tường sụp đổ. Lương thực họ có được là một hủ mứt nhỏ, nhưng chẳng bao lâu hủ mứt hết sạch, đứa con nói với bà mẹ: “mẹ ơi con khát”, bà mẹ không biết tìm đâu ra nước cho đứa con, nhưng tình mẫu tử đã thôi thúc bà nẩy ra một hành động táo bạo, bà đưa tay nhặt lấy miếng kính vỡ cắt đầu ngón tay cho máu chảy ra rồi đưa lên miệng cho đứa con 4 tuổi mút, nhưng không lâu thì đứa con lại kêu lên nữa, bà cắt ngón thứ hai, rồi ngón thứ ba… nhưng may mắn lại đến với mẹ con bà là đội cứu hộ tìm đến và đưa hai mẹ con ra khỏi đống đổ nát an toàn, nhiều người đến chúc mừng và hỏi thăm động lực nào khiến bà làm chuyện đó? Bà chỉ trả lời “tôi muốn con tôi được sống”. Báo chí đã nhiều ngày ca tụng tình mẫu tử và sự hy sinh của bà mẹ xứ Armênia này.
Tình mẹ và lòng mẹ rộng vô cùng. Chúa Giê-su không thể nào từ chối trước sức mạnh của lòng tin, và tình mẫu tử cao cả của người mẹ miền Ca-na-an. Phép lạ đã xảy ra, con bà được cứu chữa.
Lạy Chúa Giê-su, cơn dịch bệnh đang lan tràn khắp nơi. Bao tiếng kêu van, bao lời khẩn cầu của biết bao nhiêu người, đang ngày đêm kêu xin cùng Chúa. Xin Chúa thương và nhận lời cầu xin của cả nhân loại, trong ngày hôm nay. Amen.
Lm Gia-cô-bê Tạ Chúc